Từng làm việc trong ngành y ở Anh suốt 20 năm, Wendy Mitchell cũng là tác giả cuốn Điều cuối cùng chia sẻ về những bất ổn sức khỏe của bà. Cuốn sách sẽ xuất bản vào ngày 29/2 tới. Dưới đây là tâm sự của bà trên Daily Mail: 

Cách đây vài năm, tôi bắt đầu sụt cân rất nhanh mà không rõ lý do. Quần áo của tôi không còn vừa vặn nữa. Tôi nghĩ: “Thế là xong, mình không chỉ có một căn bệnh xâm chiếm não mà giờ cả cơ thể nữa”. 

Tôi tin chắc mình bị ung thư. Tôi hình dung phải báo tin này cho hai cô con gái và tìm hiểu về các lựa chọn chăm sóc giảm nhẹ. Kết quả xét nghiệm đều bình thường, bác sĩ cảm thấy vui mừng. Tôi cảm thấy thế nào? Thất vọng. 

Tôi biết hầu hết mọi người đều sợ hãi ung thư, nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi hạnh phúc giữa thời điểm kiểm tra và nhận kết quả, tôi đã tưởng tượng mình đưa ra những lựa chọn về tương lai. Tôi sẽ trở thành bệnh nhân ung thư. Tôi sẽ không còn là người mắc chứng mất trí nhớ nữa.

tac gia.jpg
Bà Wendy Mitchell từng làm trong ngành y 20 năm. Ảnh: Daily Mail

10 năm trước, tôi được chẩn đoán mắc chứng mất trí nhớ do mạch máu và bệnh Alzheimer khi 58 tuổi. Tôi đã làm mọi thứ có thể để giữ thái độ tích cực và chứng minh rằng mình vẫn có một cuộc sống tốt đẹp khi sống chung với căn bệnh ngày càng tiến triển này. 

Tôi là người lạc quan. Tôi đưa ra lời khuyên thiết thực cho hàng chục nghìn (có thể là hàng trăm nghìn) người trên khắp thế giới, bất cứ nơi nào sách của tôi được bán và vận động để nâng cao nhận thức về căn bệnh.

Tôi chia sẻ những lời khuyên của mình về cách sống chung với chứng mất trí nhớ như một người bạn đồng hành (dù không được chào đón) chứ không phải kẻ thù. Tôi thích tìm ra giải pháp cho một số thách thức mà chứng mất trí nhớ đặt ra cho tôi. Ví dụ, khi đi khám bác sĩ, tôi cầm theo cuốn sổ màu đỏ ghi “sụt cân” để nhắc bản thân tại sao mình ở đó. 

Tôi mang đến cho mọi người niềm hy vọng nhưng tôi lại không có cây đũa thần.

Chứng sa sút trí tuệ là một căn bệnh tiến triển; sẽ có lúc nó di chuyển trên bàn cờ cuộc đời nhanh hơn tôi. Thật lòng, tôi có thể cảm thấy điều đó đang diễn ra lúc này.

Tôi coi ung thư là lối thoát khỏi chứng mất trí nhớ. Tôi cảm thấy tội lỗi vì cảm giác này, nhưng đây là sự thật. Khi nhận thông báo tôi không bị ung thư, tôi không cảm thấy nhẹ nhõm, tôi cảm thấy buồn. Buồn vì tôi phải tiếp tục sống với chứng mất trí nhớ không lối thoát.

Tôi không muốn chứng mất trí nhớ đưa tôi đến mức phải phụ thuộc vào người khác cho nhu cầu hằng ngày của mình, người khác sẽ quyết định thay tôi khi nào tôi tắm. 

Tôi không muốn người khác nói cho tôi biết tôi ăn gì và khi nào hoặc dựa vào vẻ mặt mà đoán xem tôi vui hay buồn. Đó không phải là cuộc sống đối với tôi. Và tôi không muốn các con gái của mình nhìn thấy bộ dạng của tôi sau này.