Vợ chồng em kết hôn được 3 năm. Chúng em quen nhau qua một ứng dụng hẹn hò trên mạng. Cả hai đều đã quá 30 nên chúng em kết hôn nhanh chóng sau một thời gian ngắn hẹn hò.

Anh là người ít nói, trầm tính. Bố mẹ anh làm công ăn lương nhưng cũng tiết kiệm được một khoản tiền nhỏ cho anh. Sau khi ra trường, anh hùn vốn kinh doanh cùng bạn bè, kiếm được số tiền kha khá và mua cho bản thân một căn nhà mặt đất.

Mọi người nói em số may mắn vì dù muộn màng chuyện chồng con nhưng lại ‘vớ’ được anh có học thức, nghề nghiệp và nhà riêng ở Hà Nội. Tuy nhiên trước khi cưới 1 tháng, anh đã có một hành động khiến em vô cùng bất ngờ.

Đó là sau khi ăn hỏi, anh hẹn em ra quán cà phê để nói chuyện. Chủ đề của anh hôm đó là căn nhà của mình. Anh nói vòng vo nhưng cuối cùng em cũng hiểu ra vấn đề. Anh muốn em ký vào giấy xác nhận đó là tài sản trước hôn nhân của anh và dù sau này có chuyện gì xảy ra em cũng không có quyền can thiệp vào tài sản đó.

Căn nhà được định giá không dưới 3,5 tỷ đồng. Với em, đó là một tài sản lớn nhưng không có nghĩa là anh có quyền làm như vậy với em. Hành xử của anh khiến em cảm thấy mình không được tôn trọng.

Em chán nản, chỉ muốn hủy hôn vì tự ái và uất ức nhưng gia đình khuyên em rất nhiều. Bố mẹ cho rằng, em đã có tuổi, đã làm đám hỏi và thiệp mời cũng được phát ra, giờ hủy cưới ông bà chỉ có nước ‘lấy mo cau che mặt’.

Bạn bè em cũng phân tích, anh hành xử không khéo nhưng cũng không sai. Đó là tài sản riêng, bố mẹ và anh vất vả tạo dựng thì anh có quyền như vậy.

Cuối cùng em chấp nhận kết hôn dù tình cảm đã có phần rạn nứt.

Sau khi lấy nhau, căn nhà đó anh cho thuê, còn chúng em thuê một căn hộ chung cư khác với giá rẻ hơn để sinh sống. Em cũng chẳng quan tâm đến căn nhà của anh nữa.

Em chăm chỉ làm lụng, cùng với tiền của anh đưa hàng tháng, em tiết kiệm được một khoản không nhỏ cho hai vợ chồng.

Mọi chuyện tưởng cứ thế êm đẹp trôi đi cho đến thời gian vừa rồi, gia đình chồng em xảy ra chuyện lớn.

Bố chồng em đi khám sức khỏe và bị kết luận ung thư. Ông bà dồn hết tiền bạc để chữa bệnh. Hai vợ chồng em cũng hỗ trợ bố mẹ một ít nhưng số tiền không thấm vào đâu.

Tuần trước, chồng em về chia sẻ, gia đình chồng cần tiền để đưa ông ra nước ngoài chữa trị với tâm lý ‘còn nước còn tát’.

Để đủ tiền, ông bà muốn mượn vợ chồng em. Chồng em nhanh nhảu ‘khoe’ với ông bà khoản tiết kiệm hơn 300 triệu của hai vợ chồng. Nghe vậy, em liền nói với chồng, đây là tiền em dành để sinh con và nuôi con nhỏ sau này (em đang mang thai tháng thứ 5).

Em nói với chồng, nếu bố mẹ cần, anh có thể bán căn nhà để ông bà có tiền chữa bệnh. Nhưng chồng em tỏ vẻ không vui. Anh chỉ muốn chúng em chi ra khoản tiết kiệm chứ không muốn động chạm đến tài sản riêng.

Anh lấy lý do bán nhà mất thời gian và hiện tại chưa được giá… để trì hoãn đề xuất của em. Khi em chần chừ, anh lại trách móc con dâu không biết lo cho nhà chồng, chỉ biết lo nghĩ cho bản thân.

Có phải em quá ích kỷ như lời anh nói hay anh mới là người tính toán, sợ thiệt thân? Xin độc giả đứng ra phân định giúp em.

Bố tôi tặng căn nhà 3 tỷ đồng cho người giúp việc

Bố tôi tặng căn nhà 3 tỷ đồng cho người giúp việc

 Phút cuối đời, bố tôi đã lập một bản di chúc khiến tất cả chúng tôi bàng hoàng.

Độc giả giấu tên