Đêm muộn, đợi mãi không thấy chồng về, gọi điện thoại chẳng có ai nghe máy, chị thấp thỏm không yên. Đang lúc sốt ruột thì tiếng chuông vang lên giữa đêm khuya khiến chị giật thót mình. Là một số lạ gọi đến.

“Alo, chị có phải người nhà của anh Nguyễn Văn K. không? Mời chị tới đồn Công an phường để làm việc với chúng tôi. Chồng chị là thủ phạm của một vụ đánh người gây thương tích nghiêm trọng…”, tiếng nói lạnh lùng, nghiêm khắc từ đầu dây bên kia vọng lại khiến tai chị như ù đi. Phản ứng đầu tiên của chị là giật thót tự hỏi, liệu có phải các đồng chí công an nhầm lẫn. Nhưng tên anh rành rành ra đấy, còn số điện thoại của chị nữa, nếu không phải họ lấy từ anh thì lấy từ ai?

Chị tất tả gọi bà ngoại tới trông chừng con gái giúp, thay vội bộ quần áo, 1 mình lao tới đồn công an. Tới nơi, chị thấy chồng mình đang ngồi thẫn thờ, bơ phờ, vài vết thương ở da thịt còn đang rớm máu, trên cổ tay là đôi còng số 8 lạnh ngắt đến rợn người. Quả nhiên anh vừa đánh lộn. Bên cạnh anh là một cô gái trẻ, khá xinh đẹp, bộ dạng cũng không được chỉn chu cho lắm, sự mệt mỏi, lo lắng còn hiện rõ trên nét mặt.

Chị bần thần ngồi xuống cạnh anh. Đồng chí công an nói chồng chị không phối hợp điều tra, chỉ nói đánh người do mâu thuẫn cá nhân nhưng khi được hỏi là mâu thuẫn gì, có quan hệ gì với người bị thương thì nhất quyết không nói. Vì thế các đồng chí ấy gọi chị đến, với tư cách là người thân của anh để phối hợp điều tra thêm. Chị được xem ảnh của người bị đánh, giờ đang nằm trong bệnh viện, thì chị không hề quen. Cô gái bên cạnh chị cũng lắc đầu không biết.

“Anh nên nhớ, thành khẩn bao giờ cũng được hưởng sự khoan hồng của pháp luật. Mâu thuẫn cá nhân đến mức nào mà anh đánh người khác gãy tay, đẩy ngã họ đến mức có nguy cơ chấn thương sọ não?”, theo từng lời đồng chí công an nói ra, chị run rẩy sợ hãi. Chồng chị, từ bao giờ lại bạo lực và độc ác đến thế này?

“Tôi nói! Tôi nói!”, đúng lúc đó cô gái bên cạnh bỗng lên tiếng. Chồng chị, bất ngờ thay, lại cầm chặt tay cô nàng, lắc đầu tỏ ý đừng nói. Chị sững người, không nghĩ tới họ lại thân thiết đến mức như thế. Quan trọng là chị không hề biết cô ta là ai. Để rồi những lời cô ta nói ra sau đó càng khiến chị ngỡ ngàng và đau xót hơn bao giờ hết.

{keywords}

Hóa ra cô ta là bồ của anh, từ 1 năm trước. Họ yêu nhau thắm thiết, cuồng nhiệt, nhưng không may anh đã có vợ con đề huề. Đến vừa rồi, cô nàng không thể đợi anh thêm nữa khi tuổi xuân cứ vùn vụt trôi đi, cô ta đành phải cắn răng nói lời chia tay với anh để tìm người mới. Và trận đòn hôm nay anh giáng xuống người đàn ông kia là một trận đánh ghen điên cuồng. Sự thật, hóa ra là thế. Chị hết nhìn chồng, lại nhìn cô nàng kia, thẫn thờ không nói nổi nên lời. Đến các đồng chí công an, có lẽ cũng không ngờ chân tướng sự việc lại như vậy, đều nhìn về phía chị với ánh mắt thương cảm. Lúc chị thất thểu bước ra từ đồn công an, anh không nhìn cũng không nói với chị lời nào. Chị ra về, còn anh tiếp tục bị tạm giam để chờ ngày xét xử.

Đêm ấy trở về nhà, chị mất ngủ. Nỗi đau bị phản bội là sự thật. Và có lẽ anh đã yêu cô gái đó rất nhiều, mới có thể tức giận đánh mất lí trí như vậy. Đến tận khi nãy, anh vẫn không muốn nói ra tất cả, chẳng phải để bảo vệ danh dự cho cô ta sao? Nhưng dẫu sao, hiện tại này chị cũng là vợ anh, không phải ư? Bây giờ anh xảy ra chuyện, chẳng lẽ chị để mặc anh? Thôi thì dẫu có gì cũng đợi chuyện của anh được giải quyết xong sẽ nói tiếp. Chị quyết định như vậy, vì con, vì tình nghĩa mấy năm vợ chồng đã có với nhau.

Ngay hôm sau chị bắt đầu tìm mọi cách chạy vạy để bảo lãnh anh tại ngoại. Chị tìm đến bệnh viện thăm người đàn ông vô tội kia, đến gia đình anh ta cầu xin họ rút đơn khởi kiện. Một lần họ không chịu, chị tới 2, 3 lần, thậm chí là quỳ xuống mong họ thương tình. Chị chấp nhận chi trả toàn bộ viện phí và bồi thường theo như họ yêu cầu. Chị lại tìm đến những mối quan hệ để anh ở trong nhà tạm giam đỡ phải chịu khổ, để bảo lãnh anh ra ngoài càng sớm càng tốt, để anh bị xử với mức án nhẹ nhất.

Có chục ngày trời mà chị gầy rộc đi trông thấy. Sau khi biết chuyện, ai cũng khen ngợi chị hết lời, nói chị là người phụ nữ có tâm, có tình có nghĩa, rồi anh may phước mới cưới được chị. Nhưng chị không thấy vui chút nào. Có ai biết, trong lòng chị khó chịu và đau đớn đến nhường nào. Vắt kiệt sức lực và tiền bạc để chạy vạy lo cho chồng khi anh bị tạm giam vì đánh ghen bồ có người mới, còn có người đàn bà nào đáng thương hơn chị?

Theo Afamily