Em vừa sinh con, mẹ thương em nên đến nhà thông gia ở để tiện chăm sóc cho em và cháu, thế nhưng, từ khi mẹ lên, em càng khóc nhiều hơn...


Em sinh ra ở một làng quê nghèo của tỉnh Yên Bái, bố mẹ đều là nông dân. Còn gia đình chồng em ở Hà Nội. Bố mẹ đều là công chức nhà nước.

Khi em sinh con đầu lòng, mẹ chồng vì bận công tác nên định thuê osin về chăm sóc em. Em nghĩ mẹ đẻ của em ở quê đang rảnh rỗi nên đã nói mẹ chồng gọi điện về nhờ mẹ em.

Em gặp mẹ và được ở chung với mẹ thì vui lắm. Nhưng chỉ ít ngày sau, em đã hối hận vì sự ích kỷ của mình.

Mẹ em ở nhà thông gia nên rất giữ ý, ăn chẳng dám ăn mà làm thì quần quật suốt từ sáng đến tối. Hết bế ẵm, giặt giũ, cơm nước cho con cho cháu, lại cơm nước, lau dọn nhà cửa cho cả gia đình thông gia.

Không những thế, buổi sáng, khi cả nhà vẫn đang ngủ, mẹ em đã dậy chuẩn bị đồ ăn sáng cho cả gia đình. Khi thì nấu xôi, khi thì nấu bún, lúc lại nấu cơm …

Tuy nhiên, vì là người nhà quê, quanh năm không ra khỏi lũy tre làng nên những món ăn mẹ em nấu không hợp với những người sành ăn như gia đình chồng em. Vì thế, thay vì cảm ơn mẹ em, mọi người lại tỏ ra khó chịu với sự nhiệt tình của bà.

{keywords}
Ảnh minh họa

Lâu dần, chẳng còn ai giữ ý giữ tứ với mẹ em nữa. Họ coi mẹ em không khác gì người giúp việc trong nhà. Thấy mẹ em làm gì không đúng ý là càu nhàu, trách móc, thậm chí là mắng mỏ.

Mẹ em dậy sớm để giặt giũ cơm nước cho cả nhà thì mẹ chồng em quát bảo, “bà không ngủ được thì để người khác ngủ, cứ ầm ầm như thế ai mà ngủ cho được” rồi “từ nay bà đừng nấu bữa sáng nữa, bà nấu có ai ăn được đâu mà nấu cho tốn tiền. Tiền có phải rác đâu mà nấu xong đổ đi”. Sau đó, mẹ chồng em dậy, tự đi mua đồ ăn sáng về cho chồng con mình ăn mà không thèm đếm xỉa gì đến mẹ em.

Chồng em đi công tác, có mua về một ít hải sản để cả nhà cùng quây quần thưởng thức.

Tuy nhiên, mẹ em vừa cầm con cua lên định ăn thì mẹ chồng em giãy nảy bảo : “Khiếp quá, cái tay bà khiếp quá. Nhìn mất cả ngon”. Thế là, cả nhà đều hướng con mắt vào cái bàn tay vàng ố vì làm ruộng của mẹ em. Bố chồng em sau đó còn chép miệng rồi bỏ mâm đứng dậy. Chồng em thì cáu gắt bảo mẹ em đi rửa tay cho sạch rồi hẵn vào ăn.

Mẹ em tự ái đứng lên rồi vào phòng em nằm buồn bã không nói không rằng khiến em giận giữ lắm. Em định bụng sẽ góp ý với chồng và gia đình nhà chồng. Tuy nhiên, mẹ em can. Bà bảo, chuyện nhỏ, không có gì to tát nên đừng nói năng gì kẻo lại to chuyện.

Tuy nhiên, càng ngày, gia đình chồng em càng quá đáng. Vì thế, ngày hôm qua, thấy không thể nhẫn nhịn, em đã cãi nhau tay đôi với mẹ chồng.

Chẳng là, ban ngày, bố mẹ và chồng em đi vắng, chỉ có 2 mẹ con em và cháu nhỏ ở nhà. Tuy nhiên, hóa đơn tiền điện lại tăng vọt so với các tháng mà em chưa sinh. Vì thế, mẹ chồng em bực bội lắm. Bà cằn nhằn suốt cả ngày.

Sau đó, không biết là do lỗi của ai, nhưng mẹ em vừa bật ti vi thì bỗng nhiên 1 tiếng nổ nhỏ vang lên, màn hình tivi tối sầm lại và mùi khét bốc lên. Mẹ chồng em từ nhà vệ sinh đi ra thấy vậy liền to tiếng, bảo “ bà đúng là phá hại, bà có biết cái tivi bao nhiêu tiền không? bán cả cái nhà rách nát của nhà bà đi cũng không đủ để mua đâu…”

Mẹ em đứng như trời trồng, miệng lắp bắp xin lỗi. Em thấy mà xót nên chạy lại với ý định can ngăn mẹ chồng đừng nói nữa. Tuy nhiên, vừa nhìn thấy em, mẹ chồng em càng lên cơn thịnh nộ nên ra sức kêu gào vì tiếc của.

Lúc này, chồng em cũng chạy ra, thế nhưng, thay vì khuyên can mẹ mình, anh lại vào hùa nói mẹ em, cáu gắt với bà, bảo bà là đụng đâu hỏng đấy. Vì thế, mẹ chồng em càng được thể, mắng chồng em là rước về toàn lũ ăn hại, nhìn đã thấy ngứa mắt. Sau đó, mẹ chồng em còn cầm tay em và kéo cả mẹ em đuổi ra khỏi nhà vì em dám cãi bà.

Em giận lắm, định ôm theo cả con bỏ đi nhưng mẹ đẻ của em can ngăn. Bà cứ ra sức xin lỗi mẹ chồng em để mẹ chồng em đừng chấp em. Còn bà, nếu gia đình thấy bà vô dụng quá thì bà xin về.

Em nghĩ mà đau đớn quá, thương mẹ quá. Em sẽ đưa mẹ về quê, nhưng em cũng không muốn sống để chăm sóc cho cái gia đình này nữa. Em muốn ly hôn lắm.

Bảo Ngọc

(Văn Yên – Yên Bái)