Chồng tôi khi giận lên là mất khôn, là tự tìm những thú vui bên ngoài, mặc kệ cảm giác và suy nghĩ của vợ mình.

Tôi lấy chồng được gần 4 năm nay. Cuộc sống tương đối bình lặng với một cô con gái 3 tuổi. Tuy nhiên, chén trong sóng còn khua nhau huống chi vợ chồng sống cùng nhà. Cũng có đôi lúc, chúng tôi cãi nhau to. Nguyên nhân tôi không bàn tới, tôi chỉ muốn nói đến thái độ của chồng mỗi khi nhà có chuyện.

Thông thường, chồng tôi đi làm là không chịu về nhà ngay mà luôn la cà quán xá với bạn bè tới 8, 9 giờ tối mới về. Lúc đầu về sống chung, chúng tôi cũng hay gây gổ vấn đề này. Tôi thì trách anh vô trách nhiệm với vợ con. Anh thì trách tôi ích kỉ, chỉ biết nắm đầu nắm cổ chồng ở nhà. Nói qua nói lại thành ra to tiếng. Mà to tiếng rồi là chồng tôi bỏ đi nguyên đêm luôn không về.

Tôi khóc lóc sưng cả mắt, gọi điện thì chồng tắt máy. Đêm đó, tôi thức trắng đêm đợi chồng về. Tờ mờ sáng hôm sau, anh mới về trong trạng thái say xỉn. Chật vật dìu chồng vào phòng, tôi điếng người khi thấy dấu son đỏ chót còn in trên cổ áo anh. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ biết tối qua chồng tôi đi đâu, với ai rồi. Lúc đó, tôi vừa đau khổ, vừa thất vọng và chỉ nghĩ đến chuyện li hôn.

{keywords}

Sáng hôm sau, tôi gặn hỏi với thái độ khó chịu (chẳng bà vợ nào dễ chịu trong tình huống ấy được cả) thì chồng tôi còn nói lại thế này: “Bực mình thì đi tìm gái bên ngoài đó. Ở nhà bị vợ cằn nhằn phát ốm?”

Lần đó, chúng tôi xém li hôn. Nếu không nhờ can ngăn của bố mẹ 2 bên, chắc giờ 2 đứa đã đường ai nấy đi. Vậy mà, chồng tôi vẫn không thay đổi.

Mỗi khi giận vợ chuyện gì đó, anh lại lấy cớ nhà cửa ngột ngạt để đi đêm. Mà anh toàn đến những nơi đèn mờ, ngủ hẳn ở lại, rồi cố tình đem tang chứng vật chứng về để làm tôi đau lòng.

Như đợt tháng trước, chúng tôi cũng cãi nhau chuyện có nên cho bé con học trường quốc tế không? Chồng tôi thì không muốn vì chi phí học quá đắt đỏ. Nhưng tôi nghĩ chi phí đắt mà chất lượng, học thế cũng tốt cho con mình. Không ai nhịn ai, cuối cùng tôi quyết định sẽ mua hồ sơ cho con học trường quốc tế chứ không theo ý chồng.

Thế là anh đá bay cái ghế nhựa của con vào tủ kính ti vi, làm kính vỡ tan tành. Rồi anh hùng hổ dắt xe bỏ đi, không quên chửi lại vài câu, khi đó đã gần 10 giờ đêm. Con gái tôi thấy bố hung dữ thì mất hồn mất vía, khóc um lên. Ôm con dỗ mà tôi vừa hận vừa ghét cay ghét đắng chồng mình.

Đúng như tôi dự đoán, chồng tôi đi gần 3 giờ sáng thì về. Lần này, tôi mặc kệ, chẳng thèm dìu vào phòng nữa. Nhưng trời lại trở mưa, gió mạnh. Bất đắc dĩ, tôi lại phải kéo chồng vào nhà.

Lúc thay đồ cho chồng, tôi sững người khi trong quần chồng rơi ra 1 chiếc bao cao su và 2 chiếc vỏ bao. Giận quá, tôi bỏ mặc chồng nằm trên nền nhà cả đêm.

Sáng hôm sau, tôi cho con ăn sớm rồi đi học, tôi vẫn không nói với chồng một câu nào.  

Chắc chẳng có ai như chồng tôi, giận vợ là đi chơi gái một cách công khai, ngang nhiên, vô trách nhiệm với gia đình. Không phải tôi không biết ghen, nhưng tôi nghĩ đi nghĩ lại, ghen cũng phải thông minh để giữ gia đình cho con. Chồng tôi tuy chơi gái, nhưng ít ra anh còn biết cách bảo vệ mình khỏi bệnh tật, không nuôi bồ nhí bên ngoài.

Mà chuyện này với tôi cũng quá quen thuộc rồi. Tôi chỉ bực mình thái độ của chồng. Đã đi chơi gái rồi mà còn giở thái độ hạch sách với vợ cả tuần sau đó, còn mang nguyên tang chứng vật chứng về nhà. Giờ tôi chỉ muốn yên ấm sống với con cái cho qua ngày thôi.

Theo Afamily