- Bị cáo và bị hại từng là bạn bè, họ làm chung công ty, chỉ vì đùa giỡn không đúng cách mà xảy ra án mạng. Ngày ra tòa, cha bị hại đau xót trước cái chết của con nên kiên quyết đề nghị tòa tăng án. Mặc những câu nói ấy, bị cáo bình thản cười vui đến lạ.

Ngày 9/11, TAND Cấp Cao tại TP.HCM xử phúc thẩm đã bác đơn kháng cáo tăng hình phạt của đại diện hợp pháp người bị hại, y án sơ thẩm tuyên phạt Trịnh Xuân Liên (SN 1991, quê Nghệ An) mức án 11 năm tù về tội “giết người”.

Theo nội dung vụ án, Liên và anh Phan Văn Bình đều là công nhân công ty Ajinomoto tại Khu Công nghiệp Biên Hòa 1, tỉnh Đồng Nai.

Giữa tháng 7/2014, trong một lần đùa giỡn giữa anh Bình và Liên nảy sinh mâu thuẫn nên người này dọa đánh Liên. Biết sự việc, Công ty đã chuyển Liên sang làm ở bộ phận khác, đổi cả ca làm việc để hai công nhân khỏi chạm mặt nhau. Dù vậy, mâu thuẫn vẫn chưa chấm dứt, sợ bị đánh, Liên thủ theo dao mỗi khi đi làm.

{keywords}
Bị cáo Liên (bên trái) cười vui trong giờ nghị án.

Khoảng 22h30p ngày 30/7/2014, anh Bình đang điều khiển xe lưu thông trên đường phát hiện xe chở công nhân của công ty đang lưu thông phía trước. Nhớ lại mâu thuẫn trước đó, người này lái xe đuổi theo. Khi Liên vừa bước xuống liền bị anh Bình cầm khúc cây đánh nhiều cái vào người. Thấy vậy, Liên liền rút dao đâm liên tiếp 3 nhát khiến nạn nhân tử vong.

Nhận thấy nạn nhân cũng một phần có lỗi, khi xét xử sơ thẩm, TAND tỉnh Đồng Nai tuyên phạt Liên 11 năm tù về tội “giết người”. Chấp nhận bản án, Liên không kháng cáo nhưng cha nạn nhân kháng cáo đề nghị tòa phúc thẩm tăng hình phạt.

“Đành rằng con tôi cũng là người có lỗi nhưng bị cáo và con tôi từng là bạn bè, chỉ vì chọc ghẹo nhau mà nảy sinh mâu thuẫn. Con tôi có ức chế, muốn đánh bị cáo nhưng hoàn toàn không có ý giết người còn bị cáo chỉ vì vậy mà thủ dao suốt cả tuần lễ. Điều này, chứng tỏ bị cáo cố ý muốn giết chết con tôi.

…Tôi thấy tội phạm giết người ngày càng tăng, những mâu thuẫn thì vô cùng nhỏ nhặt. Vì vậy, tôi đề nghị tòa tăng án với bị cáo để đảm bảo tính răn đe, tăng cả mức bồi thường chứ mức án 11 năm tù thì nhẹ quá, con tôi đã ra đi mãi mãi”, cha nạn nhân rành rọt trước tòa.

Được nói lời sau cùng, Liên cúi đầu nhận sai, xin HĐXX xem xét vì trước đó nạn nhân chính là người dọa đánh bị cáo nhiều lần nhưng được mọi người can ngăn. HĐXX tuyên bố bước vào phòng nghị án.

Khi HĐXX vừa bước ra, thái độ của bị cáo hoàn toàn thay đổi. Không cúi đầu như trước, bị cáo vui vẻ, cười tươi với hai phạm nhân chạc tuổi mình đang ngồi bên cạnh. Không biết bị cáo đang nghĩ gì? Đành rằng nạn nhân có lỗi nhưng với việc tước đoạt mạng sống một con người lại dễ thế sao? Có khi nào bị cáo cảm thấy lòng day dứt? 24 tuổi đời đón nhận bản án 11 năm tù, tương lai bị cáo sẽ ra sao?

Cuộc đời ai cũng có thể mắc sai lầm và khi nhận ra sai lầm người ta có thể làm lại. Còn bị cáo, với nụ cười ấy, bị cáo có nhận ra lỗi lầm? Khi mãn hạn tù có thể làm lại từ đầu để có một cuộc sống tốt hơn? Những người thân của bị cáo nghĩ gì?...Những câu hỏi ấy cứ ám ảnh mãi không thôi.

M.Phượng