- Khi biết tin tôi chia tay C. để đến với H., người xung quanh bàn tán xì xào. Trước mặt, họ cười nói chúc mừng, vì tôi sắp trở thành vợ một người giàu có, nhưng tôi biết sau lưng mình, họ đang chửi tôi là loại con gái “tham phú phụ bần”.

Trước khi chia tay, mối tình giữa tôi và C. đã kéo dài gần 5 năm. Đó là khoảng thời gian đủ dài để cả hai thấu hiểu nhau. C. là người tốt, có gia cảnh tương tự tôi, không giàu có gì, chỉ sống cách nhà tôi khoảng chục cây số. Bố mẹ hai bên đều làm công nhân, lao động chân tay nên cuộc sống cũng có nhiều điểm tương đồng.

Tôi thương C., cũng vì anh hiền lành, ít nói, lại chịu khó làm lụng. Quanh năm suốt tháng, chưa bao giờ tôi thấy anh kêu ca về cuộc sống. Anh có ao ước sau này lấy nhau, sẽ trở về quê để chung sống trong một ngôi nhà mái ngói đơn sơ, sạch sẽ. Dù có bằng kỹ sư nhưng không thích bon chen, C. chấp nhận một công việc làm công ăn lương ở mức trung bình ngay trung tâm thành phố.

Tôi cứ nghĩ mình sẽ chấp nhận làm vợ C., có một cuộc sống đơn giản như vậy. nhưng đôi lúc, những nỗi lo về cơm áo gạo tiền cứ xảy ra, khiến tôi không thể không suy nghĩ. Là phụ nữ, tôi không chỉ mong được sống đầy đủ cho bản thân, mà còn muốn con cái mình không phải chịu nhiều thiệt thòi.

Từ ngày đi làm, lương cả hai đứa tính ra mới được hơn 10 triệu, so với mức sống ở thủ đô, số tiền đó không thể đủ. Chưa kể sau này nếu về quê, chưa chắc đã có công việc tốt hơn, lương cao như ở đây. Cơ hội phát triển cho sự nghiệp cũng khó khăn hơn.

{keywords}
Tôi không chê anh xuất thân nghèo khó, nhưng anh lại không có chí tiến thủ (Ảnh minh họa)

Khi nghe tôi phân tích và mong người yêu có thể cố gắng lo nghĩ cho tương lai, C. lại tỏ ra buồn phiền. Anh cũng tự nhận thấy mình có thể cố gắng được nhiều hơn, nhưng vì bản tính như vậy, nên thật lòng không muốn. Nếu tôi có thể cùng anh chấp nhận thì sẽ đến với nhau. Bằng không, anh vẫn vui vẻ đồng ý cho tôi đi tìm người khác phù hợp hơn.

Quả thật, những lời tâm sự vừa thật thà vừa nhút nhát của người yêu làm tôi chán nản. Đúng là anh không có điểm gì xấu, ngoại trừ tính an phận thủ thường. Có những lúc, tôi cảm thấy bất lực, không biết mình có nên tiếp tục mối quan hệ này không. Chúng tôi đã yêu nhau quá lâu, tình cảm trở thành một thói quen, “bỏ thì thương, mà vương thì tội”.

Cho đến khi tôi gặp H., quyết tâm trong tôi mới trở nên mạnh mẽ. Dù biết tôi có người yêu, H. vẫn một mực săn đón bằng được. Anh không chỉ thu hút tôi bằng bản lĩnh của mình, mà còn biết cách đối nhân xử thế. Trong công việc, anh luôn phấn đấu hết sức, đạt được những thành quả khiến người khác phải ngưỡng mộ. Tuy chỉ hơn tôi 2 tuổi nhưng trong tự tay anh đã kiếm được tiền mua nhà, ô tô đàng hoàng.

Tôi nghĩ nếu là người con gái khác, đứng giữa hai lựa chọn như vậy cũng chắc chắn sẽ làm giống tôi. Điều khiến tôi buồn nhất, là C. không hề níu kéo, thay vào đó, anh chỉ nói bản thân không tốt, không thể lo cho tôi, thì cũng thật lòng mong tôi lấy một người khác xứng đáng. Hóa ra, ngay cả tình cảm giữa hai đứa bấy lâu nay, anh cũng “ngại” níu giữ.

Nhiều người nói tôi tham phú phụ bần, tham tiền bỏ tình, nhưng nếu có ngày được đặt vào hoàn cảnh của tôi, có lẽ họ sẽ nghĩ khác….

Phương Thúy

Bạn đọc có thể chia sẻ tâm sự của mình về các vấn đề gặp phải trong cuộc sống cho chuyên mục Chuyện chung, chuyện riêng. Bài viết gửi về địa chỉ banbandoc@vietnamnet.vn