- Tôi lấy chồng rồi theo anh về làm dâu, không phải bởi hai đứa không có đủ điều kiện mua nhà riêng để ở. Chồng tôi làm công ty lớn, lương tháng kiếm đủ để tôi tiêu xài thoải mái, nhưng bố mẹ anh mất đã lâu, nhà neo người, trên anh chỉ còn một người anh trai chưa lấy vợ.

Trước kia, khi còn yêu nhau, chồng tôi từng tâm sự, anh trai chính là chỗ dựa tinh thần lớn nhất của mình. Bố mẹ mất đột ngột sau tai nạn, hai anh em phải sống nương tựa lẫn nhau. Chính anh đã quyết định nghỉ học đi làm để nuôi chồng tôi ăn học thành tài. Đến bây giờ, đã ngoài 40 tuổi, anh chồng tôi vẫn chưa một lần yêu ai để có thể yên bề gia thất.

Thương hoàn cảnh hai anh em thiếu bàn tay phụ nữ chăm sóc, ngôi nhà rộng rãi khang trang lúc nào cũng lạnh lẽo, tôi quyết định về chung sống cùng hai người. Từ ngày tôi về, nhà cửa trở nên ấm áp, vui vẻ hẳn. Trong thâm tâm, tôi thấy hai vợ chồng nên làm điều gì đó để báo đáp lại công ơn của anh trai.

Thời gian đầu, ba người chúng tôi sống chung rất vui vẻ, thoải mái. H., anh chồng là người vui tính, biết quan tâm đến mọi người xung quanh. Không những thế, anh lại chăm chỉ, chịu khó làm ăn. Càng ở lâu, tôi càng phát hiện ra, dù không được học hành đến nơi đến chốn, nhưng H. có vốn hiểu biết về cuộc sống rất phong phú.

{keywords}
Ba người chúng tôi sống thoải mái, vui vẻ (Ảnh minh họa)

Khác với chồng tôi luôn bận bịu với những dự án lớn, H., có nhiều thời gian hơn dành cho gia đình. Tôi làm công sở 8 tiếng một ngày, khi về nhà luôn có anh đợi sẵn cùng dọn dẹp, nấu nướng, trò chuyện. Chúng tôi có khá nhiều điểm chung với nhau, khi cùng quan tâm đến những vấn đề thời sự, hay tranh luận cách nấu một món ăn. Tôi có cảm giác anh thấu hiểu tôi nhiều hơn cả em trai mình.

Thế rồi từ lúc nào, tôi không rõ mình đã có cảm tình nhiều hơn với H. Anh không chỉ ấm áp hơn chồng tôi, mà còn hiểu rõ cả mong muốn của tôi. Có những lúc, tôi bắt gặp ánh mắt anh lén nhìn mình, tim đập rộn ràng. Chúng tôi vẫn nói chuyện với nhau bình thường, nhưng đằng sau từng câu chữ, hình như cả hai đều đang cố nén lại một thứ tình cảm đặc biệt nào đó.

Tôi không dám suy nghĩ sâu xa, cũng không biết biết mình nên kiềm chế tình cảm thế nào. Chồng tôi lại liên tục đi công tác xa. Anh vô tư nghĩ tôi và H. thân thiết nhau như anh em ruột, thậm chí còn cằn nhằn nếu tôi tỏ ra hờ hững với H. Càng ngày, tôi càng sợ hãi những lúc chỉ có riêng hai đứa ở nhà. Tôi biết phải nói thế nào để cho chồng hiểu, và để thức tỉnh chính tình cảm của bản thân bây giờ?

Oanh Phạm

Bạn đọc có thể chia sẻ tâm sự của mình về các vấn đề gặp phải trong cuộc sống cho chuyên mục Chuyện chung, chuyện riêng. Bài viết gửi về địa chỉ banbandoc@vietnamnet.vn