Dương Hữu Phúc (SN 1995, Lạng Sơn) vốn là một chàng trai nhiều đam mê, luôn tha thiết trở thành một kiến trúc sư. Thế nhưng tai nạn bất ngờ 9 năm trước khiến cậu học sinh khi đó phải tạm gác lại hoài bão. Để rồi trải qua bao khó khăn, những ngày tháng đầy nước mắt, Phúc quyết định đứng dậy, tiếp tục theo đuổi con đường mình từng ao ước. 

9 năm, nỗi đau đã nguôi ngoai nhưng mỗi lần nhắc lại những ngày tháng ấy, Phúc lại rơi nước mắt.

Chàng trai giàu nghị lực Dương Hữu Phúc là niềm tự hào của mẹ

“Còn sống là may rồi mẹ ạ”

Vào ngày định mệnh 21/5/2014, tai nạn nổ bình oxy đã khiến cuộc đời cậu học sinh lớp 12 Dương Hữu Phúc bước sang một trang mới, đầy khó khăn, thử thách, nước mắt nhiều hơn nụ cười. 

Khi đó, Phúc đang làm việc ở xưởng cơ khí của người anh họ thì bình oxy phát nổ. Hai tay đau tê dại nhưng cậu vẫn đủ tỉnh táo cố bước ra ngoài gọi mọi người. Chị dâu của Phúc nghe thấy tiếng nổ còn hỏi em có sao không vì nghĩ chỉ bị nhẹ. Lúc thấy Phúc bước ra, tất cả đều hoảng hốt, vội đưa cậu đi cấp cứu.


Phúc vui vì lại có thể viết một lần nữa. 

Đau đớn là thế nhưng nhìn mẹ và chị gái khóc nức nở, Phúc phải vững tin. Khi được bác sĩ cho đi chụp chiếu, chẩn đoán việc cắt bỏ đôi tay, Phúc buồn lắm. Nhưng cậu vẫn cố nói với ra để động viên mẹ: “Mẹ ơi, còn sống là may rồi”. 

Dương Hữu Phúc khi chưa trải qua biến cố tai nạn nổ bình oxy

Năm ấy, Phúc chuẩn bị bước vào kỳ thi tốt nghiệp cấp 3. Nhìn đôi tay của mình, Phúc biết sự nghiệp học hành từ đây đã dừng lại. Chàng trai chỉ biết nuốt nước mắt vào trong, chấp nhận số phận nghiệt ngã để mẹ và chị không buồn.

Phúc kể: “Trước khi bước vào phẫu thuật cắt tay, mình còn nói với bác sỹ cố gắng giữ lại một tay cho mình nếu có thể. Bác sĩ thương nên động viên mình rất nhiều. Khi tỉnh dậy, mình cảm nhận từng cơn đau thấu trời đất. Nhìn xuống, thấy hai tay băng bó chặt, mình hiểu ra tất cả. Bác sĩ đã cố gắng hết sức nhưng không thể nào giữ lại được. Mình biết từ đây phải đối mặt với tất cả khó khăn đang đợi ở phía trước”. 

Ước mơ trở thành kiến trúc sư của Phúc cũng vì vậy mà dang dở. 

Thời gian đó, mẹ luôn ở bên động viên, chăm sóc Phúc. Nếu không có mẹ, có chị, Phúc sẽ chẳng đủ nghị lực để vượt qua nỗi đau.

Ngày đầu tiên Phúc cầm bút viết được tên mình, hai mẹ con ôm nhau khóc vì xúc động. Từ đó Phúc tiếp tục nuôi ước mơ trở thành kiến trúc sư

Sau hơn 1 tháng, Phúc có thể đi lại được. “Mình bắt đầu ra ngoài. Bà con lối xóm đều biết về tai nạn nhưng lần đầu xuất hiện trong bộ dạng thiếu hai tay, mình có phần e sợ. Mình sợ những ánh mắt tò mò nên mặc áo sơ mi dài tay, kéo trùm hết phần tay bị thương đó. Mãi sau này mình mới tự tin hơn”.

Ban đầu, việc vệ sinh, ăn uống, Phúc đều phải nhờ đến mẹ. Nhìn mẹ vất vả vì mình, Phúc không cầm được nước mắt. Thương mẹ, thương chính bản thân, Phúc luôn tự động viên phải cố gắng lạc quan, cố gắng nghĩ về những điều tốt đẹp trong cuộc sống.

Bắt đầu từ suy nghĩ đó, Phúc quyết định làm cho mình một "cánh tay ăn" sau khi được một người thân giúp đỡ. 

Phúc tự chế "bàn tay ăn" để chủ động việc nấu nướng, ăn uống 

"Mình dùng một nửa chiếc chai nhựa, đầu chai gắn một chiếc dĩa, đầu còn lại lắp vào phần tay bị cụt như một chiếc tay giả. Thời gian đầu vì chưa quen nên thức ăn vương vãi khắp nơi, phần tay cắm vào chai nhựa bị trầy xước, sưng tấy. Đau đớn là vậy nhưng mình không bỏ cuộc. Lâu dần thành quen, giờ 'cánh tay ăn' ấy chính là trợ thủ đắc lực cho mình", Phúc chia sẻ. Chỉ sau vài tháng, Phúc bắt đầu tự tự ăn uống, tự làm những việc trong khả năng của mình. Nhìn con cố gắng từng ngày, mẹ Phúc xúc động rơi nước mắt. 

“Mẹ ơi con lại viết được rồi”

Phúc nhớ như in khoảnh khắc thấy một chiếc bút trên bàn sau hơn 1 năm gặp biến cố. Chiếc bút ấy khiến cậu học sinh năm nào nhớ về những ngày còn ngồi trên ghế nhà trường. Phúc từng mơ trở thành kiến trúc sư, từng mơ được vẽ, được phác họa trên máy tính với đôi tay khéo léo. 


Phúc bán đồ chơi cho trẻ em trên phố đi bộ.

Đam mê và nhiệt huyết tuổi trẻ bỗng trỗi dậy, Phúc mạnh dạn dùng hai cánh tay cầm bút, thử viết tên mình một lần nữa. 

“Mình không tin nổi là có thể viết được tên mình lên giấy dù nét chữ hơi nguệch ngoạc. Mình vui quá gọi ‘mẹ ơi con lại viết được rồi’. Giây phút đó, hai mẹ con nhìn nhau không nói thành lời. 

Mẹ bảo nếu mình muốn đi học, mẹ sẽ liên hệ lên trường, xin học lại lớp 12. Mẹ mong mình vẫn nuôi ước mơ làm kĩ sư và không nản lòng trước khó khăn”, Phúc kể.

Từ đó, Phúc quyết định đi học lại. Sau những ngày vất vả, cố gắng, cuối cùng, Phúc đỗ đại học, theo học ngành thiết kế đồ họa. Hai mẹ con cậu khăn gói xuống Hà Nội, thuê nhà trọ, cùng nhau vẽ lại ước mơ còn dang dở.

Phúc không còn mặc cảm về đôi tay và luôn cảm thấy mình vẫn còn may mắn hơn nhiều người

Phúc kể, ngày đầu mới vào trường học, nhìn thấy Phúc với đôi tay khiếm khuyết, ai cũng ngạc nhiên. 

“Nhiều người bất ngờ trước lựa chọn của mình. Một người bình thường học đồ họa còn khó... Nhưng thấy mình cố gắng, ai cũng thương, cũng quý. Thầy cô và bạn bè tạo điều kiện, hỗ trợ mình hết lòng”. 

Dù mất đi đôi tay nhưng Phúc không chùn bước, hai mẹ con nương tựa vào nhau. 

Sau thời gian học đại học, Phúc ra trường và kiếm được công việc làm thiết kế đồ họa. Phúc không tin trải qua tai nạn, giờ đây cậu lại có thể làm việc với chuột, máy tính và những hình vẽ. Dù khó khăn hơn những người bình thường nhưng chàng trai vẫn không từ bỏ nhiệt huyết.

Lập kênh TikTok, giúp mẹ chữa bệnh

Thời gian còn đi học, kinh tế khó khăn, hai mẹ con Phúc phải bươn chải trên phố đi bộ, bán vòng hoa nhỏ kiếm sống. Nhiều người lạ bỗng trở thành khách quen.

Thời gian đầu, công việc khá thuận lợi. Nhưng sau, món hàng đó không còn được nhiều người ưa chuộng, Phúc và mẹ lại chuyển sang bán đồ chơi, cây xương rồng...

Mỗi món đồ khoảng 50.000 - 60.000 đồng. Mỗi ngày, hai mẹ con kiếm được một khoản tiền lãi nho nhỏ đủ trang trải cho sinh hoạt.

Ở phố đi bộ, rất nhiều người quen mặt hai mẹ con Phúc 

Sau đó, Phúc tìm được công việc kiến trúc sư tại một công ty. Bạn bè, đồng nghiệp luôn hết lòng giúp đỡ. Được làm công việc mình yêu thích, Phúc rất tự hào. Thu nhập những tháng đầu, Phúc dành đưa cho mẹ trả tiền thuê trọ và sinh hoạt. 

Năm 2019, dịch Covid-19 bùng phát, công ty khó khăn, công việc chính thức của Phúc cũng vì vậy mà ngừng lại. Phúc nhận làm việc từ xa với thu nhập ít hơn. Số tiền kiếm được không đủ để trang trải cuộc sống.

“Mình và mẹ nghĩ ra nhiều cách để mưu sinh. Sau khi vãn dịch, hai mẹ con lên phố đi bộ tiếp tục bán hàng. Những món đồ chơi mình bán được các em nhỏ thích thú. Người Hà Nội dần quen với hình ảnh chàng trai khuyết hai tay, đứng bán hàng trên phố đi bộ”, Phúc bày tỏ.

Những món đồ chơi là nguồn thu nhập của hai mẹ con Phúc 

Phúc cho hay, công việc dù vất vả nhưng bản thân cậu luôn cố gắng cùng mẹ vượt qua khó khăn. "Có những ngày mình mệt nhoài vì phải đi bộ và đứng rất nhiều nhưng nhìn mẹ vất vả, mình không đành lòng bỏ cuộc", Phúc cho biết.

Sau thời gian vất vả, mẹ Phúc lâm bệnh, phải điều trị ở tỉnh. Phúc cho biết, hiện tại sức khỏe của mẹ không còn được như trước nên một mình cậu phải lo liệu mọi thứ. Ngoài lo cho bản thân, Phúc còn kiếm tiền để chữa bệnh suy thận cho mẹ. 

Cậu kể: "Ngày đó, thi thoảng mình có chia sẻ một số video lên TikTok về việc mình bán đồ chơi và vòng hoa rồi nhận được về rất nhiều lượt follow, tương tác. Hình ảnh cậu thanh niên mất hai tay bán hàng trên phố đi bộ cũng được nhiều người biết đến. Nhờ vậy, mình nghĩ đến việc lập một kênh TikTok riêng rồi bán hàng trên đó".

Không chỉ đam mê làm kiến trúc sư, Phúc còn say sưa với việc chụp ảnh 

Chàng trai trẻ vượt qua bao sóng gió giờ đây có một kênh TikTok riêng với hơn 160 nghìn người theo dõi. 

Phúc còn nhớ niềm hạnh phúc lớn lao khi lần đầu đăng đã nhận về hơn 30 đơn hàng. Đó là nguồn động viên tinh thần rất lớn, tiếp sức mạnh cho Phúc quyết định mở bán hàng trên nền tảng mạng xã hội này. Có dịp gần ngày 1/6, lễ Tết, đơn hàng lên tới vài trăm đơn/ngày. Phúc tin đã tìm được hướng đi đúng, có thể giúp mẹ vượt qua bạo bệnh. 

Nhưng thời gian gần đây, kinh tế khó khăn, món đồ chơi Phúc bán cũng bị cạnh tranh nên đơn hàng giảm nhiều. Thu nhập cũng vì vậy mà bấp bênh. Chàng trai trẻ vẫn đang tự nỗ lực hết mình, cố gắng tạo dựng lại thương hiệu kênh TikTok để có nhiều đơn hàng hơn trước.

Hiện Phúc đang lo trang trải tiền giúp mẹ chữa bệnh 

“Việc của mình lúc này là làm sao biến đôi tay khiếm khuyết thành sức mạnh, kiếm tiền giúp mẹ chữa bệnh và tạo dựng một tương lai tốt hơn cho mình để mẹ, chị gái và những người thân được yên tâm về mình”, Dương Hữu Phúc bộc bạch. 

Ảnh Nhân vật cung cấp